Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Để anh ấy ra đi...

Normal

0


false

false

false


MicrosoftInternetExplorer4


Để anh ấy ra đi...



Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến

cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước

sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason.

Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.



Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh

lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai

người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng

vấn xin việc ra sao. “Thế tại sao anh nghÄ© anh phù hợp vá»›i vị trí này?” – tôi hỏi

Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng

khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn “tuyển” anh vào vị trí bạn

trai của mình.



Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh

đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường,

về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ

dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán

xem Jeff đang nghĩ gì.



Jeff cÅ©ng có má»™t “Jason” của riêng anh – cô ấy tên là

Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng

tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người

đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về

quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff

xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó

họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo “cô

ấy chỉ là một người bạn mà thôi”.



Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi

ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều

gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: “Có chuyện gì

sao?”.



“Christine muốn bọn anh quay lại…”, Jeff trả lời.



“Cái gì?”



“Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa”, Jeff đưa mắt nhìn ra xa

xăm.



Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang

đảo lộn. “Anh đang chia tay em có phải không?”. Anh gật đầu. “Em biết rồi, em

là con ngốc” – tôi thổn thức.



“Chỉ là tạm thời thôi”, Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi.

“Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện”.



Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi

mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức

tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng.

Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ

ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff…



Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể

làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai

người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi

email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau

trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hÆ¡n – tôi chỉ

kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất

xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: “… của anh”.



Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ

Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi

từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghÄ©, lúc này anh ấy cần yên tÄ©nh má»™t mình…



Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn

nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài.

Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: “Tớ

chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì”.



Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được

chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp

công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi

chưa hề có chia tay.



Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ

cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó

anh gọi cho tôi: “Anh qua chỗ em được không?”. Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó,

khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: “Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh

đã qua”…



Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến

nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay

lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng

Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau

vô cùng hạnh phúc.



Huyền Anh
Theo MC


Bình luận về bài viết:


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét